VIẾT CHO “NGƯỜI LÁI ĐÒ” VÀ “KHÁCH”


(Thương tặng học sinh cuối cấp Chuyên Trần. Cảm xúc khi chấm bài dự thi sáng tác của học sinh)

Mùa Hiến chương cuối cùng dưới mái trường yêu

Cô đọc thấy nơi con bao nhiêu là cảm xúc!

Như sóng biển khơi cuộn trào lên từng khúc

Nuối tiếc nhiều sợ ngày tới chia xa?

 

Mùa cuối rồi! con chớ ngại nói ra

Lời của trái tim, tình trong ánh mắt

Rồi mai mốt đây giữa đường đời trúc trắc

Ôm kỉ niệm nào thấy se thắt rưng rưng

 

Tình của tháng ngày rồi đây sẽ chôn chung

Tiếng trống sân trường của một mùa hạ cuối?

Hay thổn thức cùng con trong những đêm buồn xa vợi?

Nhớ nơi này! Thầy, cô đã yêu thương

 

Cô đã  xa rồi những ngày Lễ Hiến chương

Trong kí ức mới tinh còn nguyên màu kỉ niệm

Cành hoa thắm trên tay, tình cô thầy ngọt lịm

30 năm rồi vẫn như ngỡ hôm qua!

 

Xin lỗi cô, thầy tim con thấy xót xa!

“Khách qua sông” mãi lo toan cuộc sống

Dù chưa phút lãng quên- trong lòng luôn lắng đọng

Mỗi khi mùa về thầm gọi tiếng “tri ân”

 

Mai xa rồi! từng gương mặt bạn thân

Các con nhớ nha! Từng hàng cây, ghế đá

Xao xuyến lắm giọt mồ hôi lã chã

Ướt đẫm trán Người nuôi lớn ca dao

 

Rời tổ ấm này, con đến chốn lao xao

Ngựa xe ngược xuôi đời giăng nhiều cạm bẫy

Hãy mãi giữ tâm hồn luôn rực cháy!

Ngọn lửa tình Người soi sáng bước con đi…  

Nguyễn Thị Phượng

THƯ VIỆN ẢNH