Tôi lặng lẽ mua một tấm vé tàu
Rồi vội vã hướng sân toa bước lại,
Ừ, ga đông lắm
Ời ợi tiếng hàng rong ai rao
Nên bất chợt lòng này sao trống vắng,
Giữa biển người mênh mông ồn ào.
Tàu ơi, đưa tôi về ngày đó được không?
Hôm tựu trường mà tôi từng ngóng trông
Phượng nở rộ, đỏ rực trong sắc nắng
Theo hoa nở, lòng tôi cũng nhuộm hồng.
Có tiếng ai cười đùa rôm rả
Hai bóng hình tựa sát vào nhau.
Uyển chuyển tà áo dài bay bay,
Yêu kiều,
Êm đềm thay,
Những niềm vui căng tràn sức trẻ.
Thanh xuân ấy một đi không trở lại
Rất giống sao, ôi chuyến tàu khuya nay
Ầm ầm lướt băng băng trên đường ray
Nhưng tuyến đi là lộ trình duy nhất.
Hôm nay tôi khôn lớn thành người
Ước mơ cũng chẳng còn xa xôi
Nhưng trưởng thành, lại càng thêm nhớ lắm
Giờ học khi xưa, nay là dĩ vãng rồi.
Đoạn ký ức tuổi học trò,
Ạt ào (1) vụt qua tâm trí
Oi bức trời hạ, tìm đâu toa tàu ngày thơ...
Huỳnh Nhật Huyên – 12 Anh
Chú thích: Về cảm hứng sáng tác, lúc viết bài này đã muốn thử xem có thể viết một bài thơ tự do mà các chữ cái đầu ghép lại thành cụm "Trường THPT Chuyên Trần Hưng Đạo" được không, và chủ đề em muốn nhắm đến là thanh xuân, tuổi học trò, về một người khi trưởng thành rồi, lại bất chợt hoài niệm về những kỷ niệm xưa cũ. Người đó, muốn có một "vé tàu" đi về những ngày đó, song đáng tiếc là chuyến tàu thanh xuân chỉ đi một chiều mà thôi.
(1) Từ Ạt ào ở đây em đã đảo của từ Ào ạt