TÔI KỂ NGƯỜI NGHE CHUYỆN CHUYÊN TRẦN


“Buồn ơi ta muốn chào mi,

Mà sao buồn chẳng chịu đi…!”

(Miên Du)

Buồn chẳng chịu đi, tôi biết làm chi?

Làm gì cho đời thêm vui

Làm gì để tàn nỗi buồn, để tan nỗi nhớ…

Để giờ đây tôi kể người nghe: chuyện Chuyên Trần

Chẳng của ai khác

của riêng Tôi

“là Một, là Riêng, là Thứ Nhất” (Xuân Diệu)

Chẳng trộn lẫn màu sắc của kẻ khác

Là câu chuyện của một mình tôi thôi!

Tôi kể người nghe chuyện Chuyên Trần

Chút đam mê đánh gục cả ngoại cảnh

Chút mơ mộng hòa trộn cả ích kỷ

Vết mực bám vào trang giấy trắng

Tương lai vẫy gọi, viết tiếp từng trang.

Tôi kể người nghe chuyện trúng tuyển

Mùa hè tháng sáu chút mưa rơi

Lạnh cảnh vật sao cõi lòng ấm nóng

Thêm chút đợi, chút chờ, chút mong.

Tôi kể người nghe chuyện nhập học

Ngày khai giảng khởi đầu trang sách mới

Sáu tháng chín bừng nỗi lo toan

Những bỡ ngỡ, lo sợ mãi chẳng ngớt….

Tôi kể người nghe vài kỉ niệm

Hôm liên quân cùng toàn khóa K30

Hôm dự lễ tưởng niệm vị tướng Trần

Và cả khoảnh khắc dở khóc dở cười.

Tôi muốn người nghe chút nhắn gửi

Dù nhọc nhằn, khó khăn, mệt mỏi;

Dù bất lực, chán nản, tuyệt vọng.

Thời gian chảy trôi,

Vạn vật thay đổi,

Tôi vẫn sẽ…

vẫn nhấc chiếc bút

viết tiếp đời mình

viết tiếp giấc mơ, thổi bùng Tương Lai.

Tôi nhắc người nhớ về…

Một cô bé,

mâu thuẫn, mộng mơ và khao khát

Một cô bé,

chỉ mười lăm, mười lăm thôi

Một cô bé,

cô bé chuyên Văn của khóa K30.

Tôi kể người nghe chuyện Chuyên Trần

Kể về chính tôi nữa người ơi:

Trần Nữ Tiên Khiêm!

Trần Nữ Tiên Khiêm, lớp 10 Văn - Niên khóa 2022-2023

 

THƯ VIỆN ẢNH