“ Ngày hạ về trên hàng cây phượng thắm
Tôi ngắm nhìn mà lòng khẽ bâng khuâng
Những bước chân e dè và bỡ ngỡ
Thuở ban đầu chiếc áo cổ viền xanh.
Thấm thoát nhanh đã một mùa phượng nở
Cựu Chuyên Trần về lại mái trường xưa
Chắc cơn mưa tuổi đôi mươi ngày ấy
Mãi chôn vùi vào trang giấy thanh xuân.
Và thời gian vẫn vô tình như thế,
Vạt nắng vàng bỗng ngả úa sang ngang
Tôi không vội nhưng dòng thời gian vội,
Đến một ngày tôi phải lớn khôn thôi.
Cô tôi vẫn thướt tha màu áo trắng
Viên phấn hồng cùng nhiều thứ trông mong
Một tương lai, thế hệ đầy hy vọng
Nuối tiếc không một giấc mộng thiếu thời?
Chỉ là thoáng nhìn qua trong chốc lát
Tôi thấy mình như đọng cả không gian.
Thứ tôi mang trong mình là trăn trở
Một chữ “ lỡ” rồi ngày mai thế nào?
Lòng xuyến xao nhưng âm thầm một nửa
Một nửa vui còn một nửa tiếc đời
Tiếc một thời rồi sẽ qua chóng vánh
Mọi thứ nhanh như một giấc mộng thu…
Nhưng hôm nay tôi biết mình đã “ đủ”
Đủ yêu thương và nhiệt huyết với trường
Để một ngày rời mái ấm thân thương
Tôi vấn vương nhưng sẽ không tiếc nuối.
Trần Võ Ngọc Vy – Lớp 11 Văn